Hôm bữa chị Linh nhắn tin, nói là nhìn rừng Tây Nguyên hay Rừng Lâm Đồng bị tàn phá xót quá, không biết làm gì được, như thể bất lực!
Lang đã từng nung nấu. Từng kiếm đất. Từng muốn hy sinh đất rẫy thành rừng. Từng đi hỏi giá đất rừng. Từng hỏi quy trình giữ rừng. Từng nghiên cứu các phương pháp trồng...nên có vài kinh nghiệm thế này!
- Đất đồi trọc hiện nay là đất rừng nhà nước quản lý là chính. Dân thầu lại chủ yếu khai thác. Hợp đồng 50 năm. Càng khai thác càng có vấn đề! Không ai đi trồng rừng! Có thì là mang tiếng rừng nhưng chủ yếu khai thác cây sau 6 năm! Thành lại đồi trọc- Đất trồng rừng đáng lẽ phải là đất cho không để trồng rừng. Chứ không ai bỏ tiền ra mua trồng không. Nay đất đều phải mua. Nếu bỏ tiền ra mua thì phải tính khai thác...nên cũng không ra rừng!
- Trồng rừng là việc của toàn dân và của các nhà nước. Vì nó cần một quỹ đất đúng quy hoạch. Rồi nhân lực để trồng. Quỹ giống cây!!!
- Cây trồng xuống hay gieo hạt hay làm gì cũng cần được coi ngó. Chứ nói để không thì có lẽ quá trình phục hồi tái sinh cực kỳ lâu!
- Trồng rừng may mắn lên rồi phải giữ rừng. Giữ ở đây là giữ về mùa khô cháy rừng. Giữ khi cây lớn người ta chặt trộm làm củi bán qua ngày. Chưa kể cây chết trồng lại!
- Đã muốn trồng rừng thì sẽ không khai thác và mục tiêu 50 năm. Đây là mục tiêu của nhiều thế hệ. Nên cần một tập thể. Một cơ quan. Một hệ thống đủ ý chí để trồng!
- Rừng là cái chung. Hy sinh công sức chung. Với tư duy muốn hốt về riêng cho mình và gia đình thì e là rất khó!
- Rừng lớn lên rồi bạn có chắc người ta không phá lại. Không khai thác như bây giờ? Con người là yếu tố quyết định!
Cơ bản vậy đó! Bạn nhắm coi bạn làm tới mức nào? Có tiền để mua đất hay chưa? Có thì tính tiếp bước sau!
Nếu không trồng rừng được thì hãy cứ #trồng_một_cây, #bớt_một_cọng_rác, #Sống_tử_tế!
Vậy là đã cứu trái đất!