Bạn nói nhìn vào mắt Lang luôn luôn buồn. Dù lúc vui nhất cũng đượm buồn!
Và cả những bức ảnh Lang chụp từ trước đến giờ. Cô đơn. Cô độc. Trầm lặng...
Thực ra không phải buồn. Mà là ánh mắt và suy tư luôn trăn trở về cuộc đời!
Về hạnh phúc đích thực.
Về lẽ sống và mục đích cuộc đời.
Về con người và sự tử tế.
Về tình yêu và được mất.
Về vật chất và những niềm vui trọn vẹn.
Về tiền và đạo đức.
Để mãi gần cái tuổi 30 Lang mới tìm được những câu trả lời cho những câu hỏi tự vấn ấy!
Bây giờ có lẽ cũng đượm buồn. Đượm thôi!
Buồn thanh thản!
Không phải buồn cho mình. Mà buồn cho thân phận người!
À. Mà không phải buồn nữa. Mà là thương!
Thương những kiếp người!