Mình luôn có một quy tắc nhận quà bất di bất dịch. Đã tặng mình rồi thì mình nhận và có quyền tặng lại cho bất cứ ai mình muốn. Đừng nghĩ đây là không tôn trọng. Nếu bạn không đồng ý. Thì chính bạn là người ích kỷ!
Vì khi nhận mình vui. Bạn tặng vui. Khi mình tặng lại. Mình vui. Người nhận vui. Và người kia có quyền tặng lại cho ai đó...nghĩa là cũng chỉ 1 món quà...mà 3-4-5....200 người vui. Tại sao không!
Cứ có gì. Hãy cho đi đi. Một ngày nào đó nếu muốn. Bạn sẽ được nhận lại. Tại sao không?
Trước khi rời Sài Gòn. Mình đã cho đi bộ sưu tập sách gần 200 quyển. Bộ sưu tập tách sứ gần 100 cái...chưa kể chén bát sứ từ những nơi mình du lịch. Bạn bè bốn phương mua tặng...mình cho hết. Không giữ một cái nào!
Cứ tưởng không cần. Rồi một ngày về lại quê. Lại muốn đọc sách. Lại xin. Thì bạn bè bốn phương gửi cho. Bạn bè thấy sách hay gửi cho. Nhà xuất bản gửi tặng. Ôi. Sách lại về!
Rồi đọc xong lại tặng hết lại. Gần 100 quyển!
Rồi đồ sứ chén bát. Bạn cũng gửi tặng. Có một ngày đẹp trời. Một chị khách gửi tặng nguyên 1 thùng chén bát sứ. Đẹp mê hồn!
Cuối cùng. Đồ mình cho đi rồi mình nhận lại. Không phải lúc này mà là những lúc khác. Cần nhất!
Mà khi cho đi. Chẳng toan tính gì đâu nha!
Kể cả tiền bạc. Cứ muốn cho thì cho đi. Sau này sẽ gặp quý nhân. Mình cần họ lại sẵn lòng giúp. Thật đấy!
Đời hay thật!
Ít đồ. Ít giữ. Nhẹ gánh lắm!