Sau 7 ngày. Tớ đã đi từ Hà Nội lên Lạng Sơn, qua Cao Bằng lên thác Bản Giốc về Bắc Cạn ra ngủ ở hồ Ba Bể rồi lên Mèo Vạc đi Tu Sản qua đèo Mã Pí Lèng ghé Đồng Văn ăn trưa rồi về Phó Bảng...chạy xuống Hà Giang rồi lên Hoàng Su Phì, về ghé Tuyên Quang, đi qua Vĩnh Phúc rồi về lại Hà Nội!
Đi vậy nhưng không phải Phượt! Vì Phượt có vẻ vội vã, hời hợt quá!
Mục đích lần này là đi để ngắm vẻ đẹp của các cung đường nên tụi mình cứ chạy. Mệt nghỉ. Đói ăn. Thấy bán gì ngon thì mua. Ngày chạy xe máy tầm 120-250km. Suốt ngày lân la trên đường. Tối tìm chỗ ngủ!
Hai người ngồi trên chiếc xe chạy tối đa 60km/h. Lên dốc phải số 1-2 thì ai cũng cường. Gặp các bạn Tây còn nói you guys look so cute...Chạy xe cẩn thận. Tốc độ vừa phải. Tập trung như là thiền vậy đó. Nên không mệt! Đi xuyên mưa. Đi trong nắng và gió. Có cả mây!
Đi gặp người này người kia hỏi về văn hoá ẩm thực. Thắng cố với mèn mén từ khi giá bò và lòng tăng thì ko còn bán ở Mèo Vạc nữa! Rồi người ta sống ra sao nếu 1 tháng không thể đi chợ vì quá xa. Hay trẻ nhỏ đi học về đi nương có mệt không, có vui không...Xem mọi nơi đang làm gì với nông nghiệp. Với rừng. Với nông sản. Mừng là có nhiều nơi bảo tồn cây thuốc và bài thuốc, hay chiết xuất tinh dầu các loại thảo mộc. Phát triển cây thuốc nam...Đi qua cánh rừng nào đó lại hít thở thật sâu. Hay ôm một góc cây to...không vội vã!
Tóm lại là các bạn có sức cứ đi. Nhưng đừng phượt! Đi thật sâu vào đời sống.
Và luôn hít thở sâu tận hưởng những cung đường!