Mỗi người chúng ta có thời gian hữu hạn để phát triển về lượng và chất. Lượng là ở cơ thể và sức khoẻ. Chất là ở tâm hồn!
Nếu sống thực sự sâu sắc và bớt ham muốn vật chất. Thì tâm hồn sẽ đồng điệu với cơ thể hoặc có thể phát triển hơn. Trưởng thành nhanh và có năng lực vô tận để khám và và thanh lọc, trước khi cơ thể bị suy kiệt và chết!
Nhưng. Có nhiều người đã và đang bỏ lỡ. Để đến khi cơ thể già và rệu rã rồi. Mới nuối tiếc và nhận ra tâm hồn mình thật ngây ngô và bỏ lỡ nhiều bài học và nhiều trải nghiệm cuộc đời. Tất cả trải nghiệm này phải là trải nghiệm tinh thần. Như là sự tha thứ. Tình yêu. Chia sẻ. Khiêm nhường. Bao dung. Hay cả sự phản bội!
Quay lại cái to hơn là xã hội. Cứ luôn đòi hỏi phát triển về lượng. Về vật chất. Về ăn ở mặc hay các chỉ số này kia, mà quên phát triển về chất. Về văn hoá. Về lòng tự trọng. Về phẩm chất của một dân tộc. Thì chẳng để làm gì cả! Nó luôn luôn là một vũng lầy của cạnh tranh! Của rác rến. Bệnh tật và phản kháng!
Con người đủ ăn đủ mặc thì bắt đầu lo phát triển tâm hồn!
Xã hội cũng đã đủ ăn đủ mặc thì cũng dành sức phát triển đạo đức!
Nếu như chưa thấy được vấn đề đơn giản như vậy. Thì cuộc đời mỗi người và vận mệnh mỗi nước đang rất lu mờ. Và đang ngụp lặn trong những ham muốn bon chen!
Phát triển không đơn thuần là to hơn, nhiều hơn, mà là sâu sắc hơn, tinh tế hơn, tự nhiên và tự do hơn...mà không hơn cũng được. Miễn sao vừa đủ!Và nhỏ là đẹp!
Cơ bản cuộc đời là vậy. Muốn ra hay không. Do mỗi người cả!