Những đứa trẻ may mắn khi tuổi thơ còn sót lại một ít bùn. Một ít hoa cỏ khô và những nụ cười vụng dại!
Ngoài ra là những nilon, xác heo chết, mùi thuốc trừ sâu còn vương vấn ít nhiều trong những ngày xanh!
Tôi thấy mình may mắn hơn rất nhiều khi đi qua nửa quãng đời với những thơ dại cùng thiên nhiên trog veo nhất!
Còn tụi nhỏ thì hết rồi! Không biết lớn lên rồi sẽ ra sao! Liệu có đủ không khí trong lành để chia nhau thở. Có đủ cây cho bóng mát mà ngồi hồn nhiên dưới gốc cây uống ngụm nước?
Rồi chúng sẽ ra sao? Là ở thế giới ngoài kia cả thôi.
Tôi chẳng biết làm gì ngoài việc trồng một cái cây. Một vài bông hoa. Và một mái nhà nhỏ với văn bếp cho tụi nó! Nhưng rồi cũng sẽ chật chội khi chúng lớn!
Chắc bắt tụi nó phải trồng cây giữ đất!
Chỉ vậy!