Những ngày trước tâm lý của mình rất tệ, ấm ức, căng thẳng, mệt mỏi kinh khủng. Những lúc như này là đi kèm theo điệp khúc Mít xấu tính. Em mè nheo, khóc lóc, ăn vạ, đập phá, đau răng....Điều đó càng làm mình chó tính hơn. Có lúc mình cảm nhận được mình đang quá căng thẳng, bên trong mình đang trút nỗi giận lên con. Mình sợ chính mình lúc đó.
Chiều qua, hai vợ chồng hộ nhau gặt, hộ nhau cất thóc. Mít đừng trên bờ hát. Mít hộ cất thóc. Bố làm súng chun cho Mít bắn chơi. Hoá ra cuộc sống trở nên nhẹ nhàng nhiều đến thế. Hai vợ chồng vưad gặt vừa nói cho nhau nghe về chính mình trong khoảng thời gian qua, những áp lực phải đi qua, về con, về cuộc sống.
Mình ôm Mít nhiều hơn, gửi Bí cho bà nội. Mình cầu cứu đến sự giúp đỡ của chồng. Mình xin lỗi Mít hàng đêm và mình thấy con nhẹ nhõm đi vào giấc ngủ mà không khóc lóc hay ấm ức nữa.
Cuộc sống này không có đúng sai, chỉ là chúng ta đủ tỉnh táo để nhìn nhận hay không. Chúng ta không làm được không có nghĩa người đời không thể làm được. Bám mãi làm gì cho nặng lòng nhau ra.
Ngồi xuống, nói thẳng với nhau đi cho nhẹ lòng.
Mình vẫn bán Mộc Mát, Chewcha và các sản phẩm Ba Lành. Bạn có thể tin mình hoặc không. Mình tin Thi, tin anh Giang không phải chỉ qua câu nói, mà còn qua chứng nghiệm, tự bản thân kiểm chứng bằng kinh nghiệm, kiến thức mà mình có. Dĩ nhiên kinh nghiệm và kiến thức đó chưa đủ nhiều nhưng đủ để hiểu.
Mọi sự đều có nguyên lí chung. Giống như bạn thêu, đan, móc cũng là đang học Toán. Phân tích vẽ một bông hoa cũng là đang học Toán. Chỉ là chúng ta nhận ra được hay không thôi.
Gieo nỗi sợ bao giờ cũng dễ
Gieo Bình An khó gấp vạn lần.