Sau chuỗi ngày ê hề những bữa cỗ, Bâu lại tiện chân mò lên Khuôn Hà kết hợp làm việc và du lịch nghỉ dưỡng, kèm ăn cỗ rằm tháng Bảy ở đây. Tiện thể đúng dịp bà chị có đoàn khách từ Sóc Sơn, lại đà đi ké. Tạm bỏ qua chuyện các anh ấy nice ra sao, stt này của Bâu chỉ để kể về một ngày của Bâu, kèm đôi câu mùi mẫn cám ơn bạn đồng hành lý tưởng trong chuyến khám phá này.
Đầu tiên là chuyến leo thác Khuổi Nhi. Bâu với tâm thế ngập tự tin, cứ ngỡ Khuổi Nhi vẫn là Khuổi Nhi của mọi ngày, chân đất solo leo thác được.. Ai dè mùa này nước lên, rêu nhiều, dòng chảy khá xiết. May mà mọi người tỉnh táo cảnh báo, Bâu vẫn xách dép đi leo. Ấy mà lại có vài thử thách mới: đường hơi khác, Bâu mặc váy (lại vì hết quần), và leo thêm một tầng nữa.
Cạnh anh trưởng đoàn đi trước dẹp đường mở lối, bạn trẻ kia phụ dẫn và cuối cùng thành ra chỉ là kèm mình. Thực ra ban đầu mình vẫn phăm phăm lắm, mà càng sau đi càng rén, rồi "tình cờ" đúng lúc bạn kia đi cạnh, lại biết nhau đã lâu, nên không ngại ngần gì mà túm vội và bám chặt từng bước không rời.
Đi trước dò đường hoặc đi sau dẹp lối, hay đi ngang ở đường khó hơn để dẫn Bâu đi ngang đường dễ, bàn tay ấy đáng tin và đáng yêu kì lạ. Mấy anh đi cùng trêu nghĩ người yêu, mà trong giây phút leo thác như thế, kể cả có người yêu đi cùng thì Bâu vẫn sẽ ngại ngần tí xíu rồi lựa chọn theo bạn ấy thôi. Giây phút không cẩn thận là trượt chân dập mông, hoặc người tơi tả, hoặc thậm chí nguy hiểm tính mạng, thì dăm ba cái yêu đương phù phiếm hết cả.
Leo đến tầng 3 thác, cảm nhận thiên nhiên hùng vĩ, khung cảnh tươi đẹp, nước lớn và mát, cá bu kín chân, kèm tí kích thích suốt quá trình leo, thấy đã phê pha lắm rồi. Nhẩn nha chơi bời tắm táp rồi cả đoàn lại kéo nhau về thuyền, qua động Khuổi Súng ăn trưa và nghỉ ngơi trước khi tiếp tục hành trình trek con thác nghe đồn kì vĩ hơn.Mà đã đi chơi, thấy có điểm lạ mà ngồi nghỉ ngơi thì bớt vui quá. Dĩ nhiên Bâu lại phải nịnh bạn đồng hành dắt Bâu đi dò dẫm khi bị dọa tối lắm, không đèn khỏi đi.
Hang động khá sâu nhưng cũng chỉ đi khám phá loanh quanh bên ngoài, chiếu đèn và thi xem ai chụp ảnh giỏi hơn đẹp hơn giữa cảnh tranh tối tranh sáng. Vô tình lia đèn lên trần hang khúc thấp thấp, nhìn lóng lánh như kim cương, kẻ tinh mắt kia nhận ra là nước, chỉ tiếc ống kính máy ảnh sẽ chẳng thể nào ghi lại được vẻ đẹp lung linh đó. Ngó từng giọt nước chảy, rồi nghĩ triệu năm sau, chỗ mình đứng sẽ có nhiều hơn những khối nhũ đá, cảm giác như trở thành một chứng nhân nho nhỏ của lịch sử. Kể mà có thời gian, Bâu có thể ngồi lỳ đó đợi xem quá trình một giọt nước được ngưng lại rồi chảy xuống.
Nhưng tiếc là không có, nên Bâu ngậm ngùi đi về thuyền, chuẩn bị cho hành trình tiếp theo: leo thác Khuổi Súng.Ban đầu nhìn ảnh đã thấy kì vĩ. Ai dè đi rồi mới biết nó chỉ ở ngay tầng một, đoàn Bâu leo còn cao hơn nhiều. Lần này Bâu đã tỉnh táo thay quần áo, và cảm giác hưng phấn, kích thích còn nhiều hơn ban sáng. Andrenalin dạt dào, Bâu leo hông cần nghỉ (dĩ nhiên vẫn nhờ sự support của thanh niên kia).
Anh trưởng đoàn xách con dao vạt cây vạt cối mở đường cho đoàn (khi này chỉ còn năm du khách và hai người dẫn). Đi giữa đường rừng một đoạn lắm khi trơn trượt, hò nhau động viên nghe thấy tiếng nước bên trên, và òa sung sướng khi chân được ngâm trong dòng nước mạnh mẽ và mát lạnh.
Cua thác khá nhiều, hai anh trong đoàn vừa leo vừa bắt cua. Khi về cũng được hơn 2kg cua cho bữa nhậu tối, nhưng đó là chuyện của sau này.
Như Popeye được ăn rau chân vịt, cả đoàn lại tràn trề sức lực leo tiếp khám phá tiếp (hay ít ra là Bâu thấy vậy). Đi độ hơn nửa giờ, đến khúc thác cũng đẹp đẹp, anh dẫn bảo bên trên còn đẹp hơn. Lại động viên nhau rồi quyết tâm đi tiếp cho bõ công leo trèo.
Dĩ nhiên, bạn đồng hành của Bâu vẫn luôn theo sát Bâu trên mọi nẻo đường. Bàn tay vững chắc ấy đã cứu Bâu ba lần bước hụt, kèm dẫn tận tình từng ly từng tí dù sau chỉ được trả công bằng ba lần nhảy thác ra được có một bức ảnh tàm tạm đẹp.
Đến tầng đẹp đẽ hơn, rộng rãi và có ngay một thân cây to to đổ ngang làm ghế cho Bâu ngồi chơi ngó mọi người bơi, bất chấp lời dè bỉu của ai đó rằng Bâu 25 tuổi đầu mà không dám nghịch nước tắm thác.Bao công kè kè máy ảnh trên cổ, vừa đi vừa lo giữ máy cho thật chặt và chắc, vừa tránh nước vừa tránh va đập. Để rồi được nâng niu chiều chuộng để đi chụp ảnh cho đoàn cũng như ghi lại vài bức ảnh đẹp đẽ cho bà bầu ngồi nhà hóng đợi, :v.
Xuống đi tắt giữa rừng, qua giữa bạt ngàn dương xỉ, lá lốt và các loại cây Bâu không biết tên khác, quãng đường được rút lại khá ngắn và cũng dễ đi hơn. Về homestay nghỉ ngơi, ăn nhậu thành quả bắt cua hái rau, hóng thời tiết để xếp lịch chơi tối. Suýt hơi chán vì không ai đi cùng, tính ở nhà. Lại được bạn đồng hành rủ đi, hí hửng xách túi lon ton ra hồ tiếp.
Khá khuya, tất cả ra hồ, ngắm trăng, dò dẫm lên thuyền, đường hơi khó vì không được xuống hẳn bến, thêm phần kích thích. Để rồi khi gió lùa mát rượi, khi ánh trăng sáng bàng bạc trải khắp núi rừng, len lỏi vào khoang thuyền, thấy thật đã.Sau cả ngày dài vận động miệt mài, tối ngồi nhà bè, hóng gió, hóng chuyện, hóng người câu cá, trêu chọc bạn mèo nhỏ xinh giống mèo nhà mình, tám nhảm đôi câu với bạn trẻ kia rồi chui vào chăn ngủ một giấc dài ba tiếng, thỏa mãn khôn tả. Trừ việc sáng dậy bị chọc bởi thanh niên kia không ngủ, và đã được chứng kiển 36 tư thế ngủ của Bâu. Hỏi thêm Bâu thấy thuyền chòng chành không, thấy 4h sáng nó gọi nhẹ Bâu dậy hóng kéo vó không. Tỉnh bơ bảo không hết, ăn no ngủ kĩ.
Sáng dậy sớm, hóng chuyện hóng gió thêm xíu, rồi ngồi đầu thuyền tận hưởng gió mát, trở về homestay. Kết thúc một ngày hành trình khá dài và vô cùng đáng nhớ.
Cũng cám ơn lần nữa bạn đồng hành dù được trả công bằng mấy tấm ảnh xấu tệ mà không tin là Bâu chụp xấu được như thế. Lấy công nhổ tóc bạc bù xong rồi nha.