Làm mẹ, mang thai con 9 tháng, trải qua bao lo lắng thì đứa trẻ mới chào đời.
Kịch bản diễn ra đáng nhẽ là phải như trên, nhưng thực tế là...
Suốt 9 tháng trong bụng, mình luôn tin con bình an khi ở bên trong mình, nơi con ở là cung điện ấm áp.
Sinh con ra, không phải tự nhiên mà mình đủ can đảm nuôi con "thuận tự nhiên", tin vào sữa mẹ, tin vào hệ miễn dịch của con cần ốm để phát triển.
Ngày Mít sinh ra, bố Mít đi nhổ từng cây "khỉ_mu" một loại cây kháng sinh vi diệu nhất mà mình biết. Nhưng đúng mùa cây lụi, soi đèn mỏi mắt mới tìm được 1 khóm.
Ngày Mít sốt vì tiêm phòng mũi lao, vác con ra viện được bác sĩ đuổi về, bảo lấy tía tô đun đặc lên mà lau người.
Ngày con ốm, mình hoang mang chứ, chỉ biết ôm con cho ti, uống đủ loại nước ngâm, tía tô, khỉ mu rồi cho con ti. Khi đó chưa lớn như bây giờ, mỗi trận ốm của con là mẹ đấu tranh đi viện hay ở nhà. Chồng giục đi viện là mình lấy 500 phần can đảm để bảo cho con theo dõi đã.
Giờ may mắn hơn, có #Chewcha đồng hành cùng con. Mẹ cũng vững tin hơn để chăm con không dựa vào thuốc.
Vốn dĩ bệnh không xấu. Bệnh chỉ để chúng ta có cơ hội nhìn lại lối sống của mìnhĐời sống sẽ cho ta câu trả lời rằng niềm tin của mình là đúng hay sai!
Và rất may, đời sống cho mình biết " NIỀM TIN CỦA MÌNH LÀ ĐÚNG!"