Nắng, trời bắt đầu trải thảm những ánh vàng chói chang khắp cánh đồng, khắp con đường làng quanh co uốn lượn theo những đường cong của sườn đồi.
Trên đấy, những sườn đồi ấy là những cây to cả người ôm chẳng hết vậy mà nó đang ngả dần xuống, ngã xuống một cách đau đớn và bất lực trước sự tham lam tàn phá của con người. Nhựa cây chảy như máu tuôn, lá lìa cành, cành lìa thân như chân tay chia lìa,... gốc cũng bị những gầu múc đào xới bứt bật từng tảng.
Mình cũng bất lực nhìn những thân cây lừng lững bị đốn hạ, mình tự hỏi với cơn thịnh nộ của thiên nhiên chút xuống đồng bào Tây Bắc kia có làm ai đó động lòng xót thương, có gợn chút lòng trắc ẩn không nhỉ?
Và đặt giả thiết...Nếu cây to vẫn còn, rừng vẫn xanh thì mẹ thiên nhiên có nổi giận điên cuồng tới vậy k?Hỏi tại sao mình muốn giữ những thân hình vạm vỡ ấy lại bị lên án và của trách gay gắt đến thế?
Nhưng mình tin cây có cảm xúc, đất có tình thương và bao dung mình vào lòng bình an. Và cây ơi cứ hiên ngang và sừng sững đứng đó cùng đồng hành với mình như thế nhé. Nắng vẫn vàng, cây vẫn xanh và ta vẫn bao dung nhau nồng ấm.
Một cây lớn trong vườn Mộc Thanh.