Chén này mình không pha, nhìn nó đơn giản và đẹp mắt. Có chút cũ kỹ, có chút hoài niệm, có chút cô độc.
Trong chén trà, người đang vui sẽ uống bằng sự hào sảng, bằng niềm phấn khởi, thấy vị ngọt đọng lại và hân hoan với nhiều câu chuyện khác. Người đang vui làm cho Trà có sức sống, như cây mùa Xuân nảy mầm, ngân nga lánh lót tiếng chim.
Trong chén trà, đượm chút buồn rười rượi của người đọng tâm tư. Họ uống một cách tình tứ hơn và chậm rãi, tay nâng chén, đưa lên và nhẹ nhàng nhấp môi. Đôi mắt họ chùng xuống, nhìn phản qua màu nước trong, tự thấy nỗi buồn của mình. Lúc này, chỉ cần ngồi chao nghiêng, thả hết vào đó, chén trà tự toả hương. Nhấp nhấp cái miệng, thấy chan chát, ngòn ngọt, rồi lại đăng đắng nơi cuống họng. Có khác gì đâu một cuộc tình, phiêu, dè dặt, buông lơi. Mình thấy ở nhiều người, người ta nhấp và bỏ dở nó, bởi cái mặn đắng không đi ra từ vị Trà, mà từ tâm tư chính họ ❤
Một chén Trà, có say không? Say.
Một chén Trà, có tình không? Tình.
Chiếc ấm tích màu xanh nền trắng trang nhã, cái chén to rót đầy, trên chiếc bàn gỗ đen cũ kỹ kiểu ngày xưa. Tưởng tượng mình đang ngồi đó, tự nhâm nhi và nhìn thấu vẻ đẹp của Trà mộc ❤
Bancha Mộc Thanh.