Theo chân.
Mỗi lần theo bước Dương Anh là mỗi cung bậc cảm xúc chẳng giống nhau. Lần này tôi về cũng như bao lần khác, đưa lịch trình và thời gian cho chị rồi đi thôi. Tôi chẳng nghĩ gì nhiều bởi nơi chị cho tôi cảm giác an toàn tuyệt đối.
Hôm nay, chị dẫn đi thăm và làm việc ở đồi O. Tôi hỏi chị.- DA, sao chị lại gọi là đồi O! - Ừ thì đây là đồi của 1 cô gái, O tiếng địa phương nào đó, ... abc xyz...Chị giải thích một cách đơn giản và ngầm nói với tôi hiểu rằng là cách chị đặt tên như chị khai sinh những đứa con của chị ấy, từ Mộc Thanh, Cao Khản rồi đến Xuân Đán, Mai Kảo nay, ...Câu chuyện rôm rả cả đoạn đường nhưng ăn sâu vào lòng tôi là những bạn sâu, bạn rầy, bạn rệp, ... trong mắt chị nó không hẳn là gây hại mà nó nói cho mình biết trong đất đang có gì để cây hút và tạo môi trường cho mấy loài ấy phát triển. Tức là giải quyết từ gốc chứ không phải đưa giải pháp phần ngọn, ...
Có lẽ cách làm việc ấy của Anh Dương cái tính chi tiết cẩn trọng trong từng việc nhỏ của chị đã giúp tôi rất nhiều trong tư duy.
Hôm nay, chị chỉ cho tôi thấy sự lộng lẫy của anh bạn sâu róm này, càng đẹp thì càng độc - trải nghiệm sâu sắc lắm.
P/s: Nhật kí - theo chân DA.