Có những cảm xúc chẳng thể gọi tên.
Đấy là cảm xúc của tôi khi nhận tin nhắn từ chị "Chị có trà mới - rảnh qua uống trà với chị nhé" ... gặp nhau không nhiều mà tôi hiểu những điều chị gửi gắm qua những mẻ trà đượm tình người ấy.
Hôm nay, một chiều Hà Nội trời dịu nhiệt - tôi tới như hẹn, gặp chị, ... coi tóc tai chị hơi lởm chởm ngồ ngộ bên mẻ trà đang bao gói dở, mùi hương đâu đó thoảng qua ...- Hai đứa ngồi đi, chị pha trà chị vừa làm xong chiều hôm, hai đứa uống nhé.
Miệng nói tay làm, các động tác nhẹ mà nhanh nhưng không vội vàng, dứt khoát và chuẩn xác, trà được cho vào ấm đã tráng nóng, nước từ từ được rót vào nhẹ nhàng như nâng niu từng cánh trà nhỏ, mùi hương dậy thơm, có chút như khét mà không phải khét, như cháy mà không phải cháy, các cung bậc cảm xúc ào ạt, tôi chỉ còn có thể nhắm mắt mà tận hưởng nó...
Một trạng thái tinh thần nhẹ bẫng, dễ dịu, lòng an yên đến lạ,...!
Có lẽ đó là tình yêu trong chị gửi trọn vào trong ấy. Lúc này thực sự nếu có thể tôi muốn được ôm chị thật chặt người con gái mảnh nhỏ mà kiên định.
Chị đẹp trong mắt tôi!
Hà Nội 17.6.2019 yêu chị.
Sớm ngồi uống trà và nhận email nó gửi.
Nhà Mộc Thanh.