{Chuyện của Vườn}
Ngồi nhìn trời mưa bão, ngập lụt, thấy rõ hình ảnh của nước, của gió, của trời giận dữ, của tiếng hét mẹ Thiên nhiên, thấy đồi hoa đang nở đẹp bỗng cánh xệ đi vì sức nặng, thấy vườn của các o đội mưa quấn nilong thu hoạch, thấy mảnh lưới kéo cá giăng quấn quanh bờ kẻo tràn ao ... và thấy cả những người giao hàng bì bõm lội mưa đi chạy kịp giờ kẻo muộn.
Nhìn ánh bình minh trông vẻ bình yên. Đàn Vịt chậm rãi lững thững đón, cái lưới kéo cá cũng để nguyên vậy. Đó là khi Trời yên biển lặng. Ta nghe thở nhẹ nhõm không chừng.
Nhiều khi về vườn chỉ để hít thở. Bước ra vườn chỉ để lắng nghe. Nghe vịt kêu, nghe cá lặn, nghe rì rào của những cọng cây, nghe sự hồi sinh của đất. Phải không?
Làm Nông.
Vườn của mình, nhà mình làm mình có ăn có dư. Người nuôi dưỡng vườn không ai khác là Mẹ. Mỗi bước chân ra mang cả sự hứng khởi nức lòng. Ai hiểu vườn, ai nghe vườn từ bụng, người đó có năng lượng từ mọi nơi. Vườn không rộng, nhưng mỗi lần về, mình thấy đầy sự hứng khởi. Là do con người chăng?
Sự kết nối và đồng cảm, lắng nghe tự nhiên thì thầm <3