Tôi làm ở một công ty viễn thông mà tốc độ thay đổi ở mức mà có ngành kinh doanh nó ra đời khéo chỉ đủ thực hiện 1 hợp đồng cho khách xong đã có nhu cầu phải cầu cơ cấu lại nó rồi do những đòi hỏi của thị trường. Thời buổi mọi thứ phát triển và thay đổi tới chóng mặt, kể là lòng người hehe...
Nay nghe chuyện chạy quảng cáo ở mức 100tr một ngày và thành công tôi cũng phục lắm nhưng nói thật là tôi phục tôi hơn haha... Xong lại nghe nó rộ từ cách nay 7 năm trước thế mà giờ mình mới biết. Đúng là điếc không sợ súng, keo kiệt tới mức Mark nó phát ghét:) Giờ nhiều đêm ngủ tôi còn giật mình thảng thốt và mỗi lần chạy ctr là tôi sợ và mệt mỏi kinh hoàng. Tôi kể các mẹ rồi đó, cứ ngồi yên một tư thế, không cả đi vệ sinh chỉ một động tác chụp màn hình bắn đơn đi từ 7-8h tối tới gần sáng hôm sau, ngủ 2-3 tiếng tầm 6h lại tiếp cho tới 8h đứng dậy đi làm. Vài ngàn đơn. Sức trâu cũng phải sụp.
Nhiều người khuyên tôi nên thuê người làm, nên san sẻ bớt. Không phải tôi tham tiền đâu mà tôi không dám giao cho một ai. Giai đoạn mà công ty nhỏ xíu không thể ai khác ngoài tôi phải trực tiếp tư vấn và nhận đơn. Tôi chứng kiến nhiều rồi, giao cho nhân viên không có tâm khách bỏ đi hết. Nhiều khi họ đi không phải chất lượng sản phẩm mà vì ghét cái thái độ.Cái gì cũng có giai đoạn phát triển của nó. Giờ thì tôi khỏe rồi, đã có ekip làm chuyên nghiệp, tôi không còn phải như vậy nữa nhưng giai đoạn đó biết là khó, biết là khổ mà phải làm thôi. Tôi cần trực tiếp tiếp xúc từng khách hàng một, nhiều khách hàng ở lại gắn bó với tôi vì cái tình. Người ta nói muốn đi nhanh thì đi một mình, muốn đi xa thì đi với nhiều người. Tôi kết hợp cả hai.
Nói ra không ai tin, trừ công nhân làm việc trực tiếp ở vườn ở xưởng, tôi không có bất cứ một nhân viên nào kinh doanh hay văn phòng hay gì gì đại loại vậy ăn lương của tôi và trực tiếp tôi quản lý. Tôi quyết định mọi việc trong phút mốt chẳng cần họp với ai. Tôi không phải lo chị ơi em ốm chị cho em nghỉ, không phải đau đầu chị ơi em xin nghỉ hẳn chị tìm người mới, không nhân viên ì xèo mách tội lẫn nhau cũng chẳng phải lo duy trì một văn phòng đầy đủ ban bệ... Tôi có mỗi cái điện thoại, ngoài giờ đi làm tôi lướt đó đây, tự do tuyệt đối. Một mình!
Nhưng thay vì tôi “ăn cả”, tôi chia sẻ cho người anh em. Tôi được 10 đồng họ sẽ được 4-5 đồng. Đổi lại họ làm cho tôi không khác gì họ làm cho họ. Họ thuê văn phòng, xây dựng bộ máy, lo đi bán hàng, lo cuống lên khi hàng tồn cần đẩy, lo quản lý một đống nhân viên, hớt hải tìm người thay thế khi cần, cành cạch nhặt đơn đêm ngày và thân thiện lễ độ với khách hơn cả mức tôi có thể. Bí quyết chỉ là mình sống thì để thằng khác cùng sống. Không vơ cả vào mình. Không ai là nhân viên tôi nhưng đêm hôm hay mờ sáng tôi cần gì bọn trẻ con nhà tôi chúng nó giúp tôi nhiệt tình không nề hà việc riêng việc chung. Không ai là nhân viên tôi nhưng tôi tham khảo ý kiến gì chúng nó góp ý thực lòng chứ ko lấy lệ, ngoài cái tình thì còn vì quyền lợi chúng nó nằm đó mà. Không phải giục mỗi tuần chúng nó đều gửi tôi một bản kế hoạch. Tôi không một mình. Tôi có cả đội quân đủ mạnh đi băng băng xuyên rừng.
Doanh nghiệp nhỏ, càng đơn giản càng linh động, càng đơn giản càng cắt giảm mọi chi phí. Nhiều người hỏi tôi sao bán được nhiều hàng. Có nhiều lý do lắm. Mồ hôi nước mắt đánh đổi nhưng có một nguyên nhân là khách họ không nhìn thấy chi phí vô lý họ phải bỏ ra để sở hữu một sản phẩm của tôi sản xuất. Tôi ý thức cao điều này vì sản phẩm tôi bán dành cho các mẹ bỉm sữa luôn muốn tiết kiệm tối đa chi tiêu cho cá nhân mình.
Tôi không biết cách này của tôi đúng trong bao lâu nữa. Nó có thể không còn phù hợp nếu sau này công ty tôi to lên. Nhưng chỉ biết hiện tại nó đang chạy tốt, 30 con người làm trực tiếp với tôi sống hoàn toàn nhờ vào sự tồn tại của Karose và hàng trăm người làm việc gián tiếp (bán hàng, vận chuyển...) có thêm thu nhập.
Đời không cần nghĩ quá xa, thế đã các mẹ nhỉ:)