Nhân tiện chia sẻ chuyện bán buôn.
Nói thật tôi rất ngại khi quảng cáo Karose là mỹ phẩm dù trước luật pháp tôi phải đăng ký nó là mỹ phẩm. Tôi thích gọi nó là sản phẩm giá trị gia tăng từ nông nghiệp hơn vì 100% những gì tôi làm đều từ bông hoa, cái lá, cái cành từ vườn và nông trại mà ra. Một phần cũng vì tôi cảm thấy như mình chẳng có vẻ gì “thức thời” và “nhạy” theo cái kiểu người ta đang bán mỹ phẩm hiện nay cả.
Có đại lý của tôi bỏ tôi vì tôi không cho họ đủ mức chiết khấu để họ cần để mở rộng “nhánh” dưới họ, không tổ chức dạ hội váy bướm này kia, không dạy họ chiêu trò bán hàng, không dành thời gian đi ăn, đi chơi, đi chụp ảnh seo phi với họ... Ai đi cứ đi. Ai ở lại với tôi thì cùng nhau vui sống. Khách lẻ hay khách buôn tôi đều vậy tất. Không chèo kéo, níu giữ bất cứ ai. Đại lý nào nhắn tin chèo kéo khách tôi đều cảnh cáo. Nick ảo của đại lý lập ra chèo kéo khách tôi report cho chết hẳn thì thôi, tôi ko cần bán hàng cách đó. Ai cũng cần bán hàng, tôi không phải ngoại lệ, nhưng thực sự tôi cần nuôi cái cảm hứng được làm những gì mình thích, được là chính tôi, sờ sờ một cái Hằng sẵn sàng làm đủ mọi thứ việc, xù xì, thô ráp, thẳng tưng và miễn nhiễm mọi chiêu trò, giả tạo hơn.
Nếu mọi người để ý sẽ thấy trên FB của tôi, khách hàng cuối cùng (end-user) trong chuỗi cung ứng tương tác là chủ yếu. Không có kiểu bắn đơn, khoe kết nạp thêm đại lý này, tiền vào tài khoản ngần kia... mà mỏi mắt ko tìm thấy 1 khách hàng thực dùng đâu. Đại lý của tôi tôi cấm dùng quân xanh quân đỏ, tung hứng lẫn nhau, phản cảm và giả dối. Và điều tôi tự hào nhất là tôi có tệp khách hàng “nghiện” Karose như cơm ăn hàng ngày. Họ ở trong fb tôi, tương tác với tôi và là bạn tôi. Điều tôi tự hào hơn nữa là đại lý của tôi những ai chọn gắn bó với tôi đều là những người có nhiều nét tương đồng trong cách sống và tiêu dùng với tôi. Họ quý một TÔI mải miết làm hơn là mải miết vuốt ve họ. Giờ các xưởng gia công mỹ phẩm mọc lên nhan nhản. Mỹ phẩm gắn mác tự nhiên có giấy tờ hẳn hoi nhiều khắp FB trong Nam ngoài Bắc và gần như chỉ khác nhau cái bao bì. Ai cũng có thể trở thành một “Boss” mà không cần phải đụng 1 ngón tay vào việc gì trong khâu sx và lưu hành sản phẩm. Vì xưởng gia công họ làm cho từ a-z: sx, thủ tục, thiết kế, in ấn bao bì, vận chuyển... Boss chỉ ngồi nghĩ chiêu bán hàng.
Tôi thì đào đừng cái hố rải phân xuống trồng cây, đặt từng viên gạch xây xưởng của riêng mình, ngược xuôi lo công bố, sản xuất, bao bì nhãn mác,... ăn còn chẳng đủ thời gian nên chiêu duy nhất là Que sera sera (muốn ra sao thì ra:). Về mặt lý thuyết có thể tôi sai, về mặt thời cuộc có thể tôi gàn dở. Nhưng tôi lại cứ thích vậy...