Những trái chanh héo vỏ đã làm phật lòng vị khách đầu tiên. Một quãng đường xa gửi tới và nhận được những lời chua như chính múi chanh. Lỗi này thuộc về ai? Trái chanh dây nhăn nhúm hay chính bản thân chúng mình?
Trái chanh tím, ương tím và có phần xanh vỏ thu được nơi vườn khi đủ ngày tháng sống với đất, lớp lõi bên trong vàng ươm, mọng nước và thơm ngát cả lên. Vườn không hái khi đợi trái chín đỏ bởi một phần, trái chanh vẫn chín tiếp khi đủ già, vẫn chuyển màu tím mơ thành tím đậm, và để vận chuyển xa, vẫn đảm bảo trái còn tươi, vỏ còn căng, còn đủ thời gian cho sự chuyển mình rũ xuống. Vườn vẫn để rụng quả, rụng hằng ngày, bởi tụi nó lớn đủ tuổi. Trái chanh ngon, theo kinh nghiệm của những người trồng, người ăn có nghề, phải đợi lúc nó héo vỏ, xấu xấu chút, thành vỏ mỏng hơn, thơm dậy mùi, bổ ra những múi chụm vào nhau, vàng ruộm. Đó mới là trái chanh gieo héo.
Chúng ta là ai? Chúng ta yêu cầu ai? Yêu cầu tự nhiên phục tùng?
Cần một trái tươi rói như vừa hái từ cây xuống, quả cầm bóng bẩy, da căng mướt đẹp mơn mởn như cô gái tuổi trăng tròn. Chúng ta yêu cầu phải hái chín, rồi lại yêu cầu phải nhận hàng như hái, rồi lại yêu cầu phẩm chất như nhau, đều đều một lứa, rồi bao nhiêu cái yêu cầu đè nặng lên quả chanh, đè nặng lên nhà vườn, mà không nhớ rằng, khoảng cách về địa lý đang ở rất xa nhau. Chúng ta có tham. Phải thừa nhận rằng chúng ta đang tham lam quá nhiều với tự nhiên. Đó là lỗi duy nhất ta mang trong mình.
Trái chanh chuyển mình mỗi ngày, hương thơm hơn, vị đậm hơn, lớp vỏ héo dần lại. Là khách, là bán, là buôn hay là trồng, chúng ta đều phải đang tự học cách chuyển mình và chấp nhận sự thật vốn có của tự nhiên. Bạn vội la ó, nhăn nhó khi nhận một trái không như mong đợi? Sao bạn không nghĩ rằng Chanh cũng đang mong đợi chúng ta đừng hi vọng cưỡng cầu đến thế?
Hãy nhận lỗi đi, nhận lỗi trước tự nhiên trù phú này.
Thương một trái Chanh chưa kịp héo vỏ <3